Thứ Sáu, 3 tháng 7, 2015

HƯƠNG MỘC

Buổi sớm ra vườn, vài đọt cỏ, ngọn lá còn lấp lánh những giọt mưa đêm. Trong những tia nắng vàng ươm mỏng mảnh ban mai, chợt nhận ra quanh ta một thứ hương kỳ lạ, khi thấy thơm vô cùng, song có khi lại phảng phất, như chợt đi, lại chợt tràn ngập, như người phụ nữ biết ẩn tàng cái đẹp kín đáo, làm ta ngây ngất. Ngắm cho tinh! Sau kẽ lá, những đóa hoa bé xíu, sắc trắng, ẩn kín đáo từng chùm nhỏ trong kẽ lá xanh biếc kia, e ấp, âm thầm và mạnh dạn theo nắng sớm, bừng hương dâng khắp vườn và quấn quýt bên người, làm lòng người xúc cảm như lạc cõi thanh tao.

Xây nhà xong, tôi quay sang Đức, khoảnh đất trống trước nhà gần 200m2 giao cho con gái quy hoạch thành cái vườn nhỏ. Trước đó, nhớ mảnh vườn cũ của cha tôi trên sân thượng, các loài hoa mà ông yêu quý, tôi mua bốn cây mộc con, một cây ngâu.

Năm tháng qua đi, đám cây trong vườn nhà lớn lên. Đám mộc bé xíu hôm nào vươn lên, cây nào lá cũng xanh thẫm, ánh bóng lên trong nắng, hay biêng biếc sau mưa, trấn ngự bốn góc vườn. Hồi chưa cho thuê nhà, bạn bè tới, có em là nhà báo vào vườn hỏi: Hương gì thơm lạ thế? Tôi bảo hương mộc đấy. Em hỏi hoa đâu? Tôi kéo người tới sát cây, chỉ những bông hoa bé như mắt muỗi, màu trắng. Em lại hỏi: Hoa nở lâu chưa? Tôi cười: Phàm loài hoa định hình từ khi phôi thai tới lúc cho hương như móng rồng, hay các loài hoa tựa hương mà khoe như mộc, sói, ngâu, được các cụ gọi là hoa đã chín hay đang chín, không dùng từ nở. Cô nhà báo sinh ra ở thành thị dỏng tai nghe. Vậy gọi là chín! Loài mộc thân gỗ, giản dị dễ trồng, sức sống rất mạnh, cằn khô, nóng nực hay rét mướt tới mấy cũng không bao giờ run sợ mà chết. Mộc cho hoa sau một, hai năm tuổi, lại cho hoa bốn mùa, cứ hết đợt này tàn, lại tới đợt khác, ngan ngát thấp thoáng trong vườn một mùi hương.

Tháng Giêng Hai, mưa xuân. Mưa rả rích suốt đêm rồi tạnh. Buổi sớm ra vườn, vài đọt cỏ, ngọn lá còn lấp lánh những giọt mưa đêm. Trong những tia nắng vàng ươm mỏng mảnh ban mai, chợt nhận ra quanh ta một thứ hương kỳ lạ, khi thấy thơm vô cùng, song có khi lại phảng phất, như chợt đi, lại chợt tràn ngập, như người phụ nữ biết ẩn tàng cái đẹp kín đáo, làm ta ngây ngất. Ngắm cho tinh! Sau kẽ lá, những đóa hoa bé xíu, sắc trắng, ẩn kín đáo từng chùm nhỏ trong kẽ lá xanh biếc kia, e ấp, âm thầm và mạnh dạn theo nắng sớm, bừng hương dâng khắp vườn và quấn quýt bên người, làm lòng người xúc cảm như lạc cõi thanh tao. Ngồi giữa vườn, thấy thanh thản, bình an lạ trong loài hương kia, để nhiều khi những kỷ niệm đẹp tươi cũng hiện lên như sự bứt đi không dứt, những ký ức vừa mới hôm qua chầm chậm trở về, những điều làm tâm hồn con người cảm xúc, trong xa lắm và trong cả hôm qua thôi. Những khi như thế, tâm hồn như vừa được tắm gội, thanh tịnh, như vừa được rũ sạch hết bụi trần, rũ sạch muộn phiền, những buồn thương có duyên cớ và vô duyên cớ cứ tan ra, biến đi.
Cô gái cùng tôi nhẩn nha bấm những chùm hoa mộc, hai ba hạt nhỏ xíu trắng tinh kia, ướp với trà ngon. Ấm trà vừa chín, tráng chén cho thật nóng, rót trà ra. Hương mộc quyện với hương trà hừng lên, một thứ hương rất nhẹ cho cảm giác chén trà có hương vị thanh tao tới lạ thường. Cô cứ xuýt xoa khen mãi chén trà với cái thứ hương kỳ lạ có kém gì trà đắt giá cả triệu bạc ướp hương sen. Tôi bảo, ủ trà sen không khó. Mùa hạ, sen trào trạt nở, lấy gạo sen cũng chỉ thoáng ở một bông là đủ cho một ấm trà, còn trà ướp mộc quá kỳ khu, nên đa phần người ta biết tới trà sen hơn, dầu là các cụ nghệ sĩ xưa cũng chỉ thưởng trà mộc với khách tri âm.
Cô bạn gái vong niên sau chuyến ấy không theo nghiệp báo nữa. Cũng chưa khi nào viết một bài báo để nói về từ “chín” như cô hẹn. Chuyển sang ngành khác, cô ra nước ngoài và hun hút làm dâu xứ người, như loài chim di trên sóng biếc. Một hôm, nhận thư của người xưa. Thư có đoạn: Bốn năm biền biệt. Nhớ nhiều về Hà Nội. Song đố anh biết em nhớ gì nhiều nhất? Nhớ khu vườn nhà anh đấy, biết không? Cái thứ hương giản dị kín đáo mà ám ảnh, tìm khắp trời Tây mà không bao giờ thấy lại! Hoa mộc ở quê mình vẫn đang chín phải không anh?... Cô bôi đậm từ chín. Vâng- tôi thư ngay trả lời- Mộc vốn là hoa quá nhỏ bé, không phô phang rực rỡ như các loài hoa khác và mấy ai nhận ra để xúc động, chia sẻ những vẻ đẹp kín đáo âm thầm thanh bạch trong cái hương tinh tế của nó như tâm hồn con người Việt…
Tôi thi thoảng vì việc riêng, lại quay sang Đức. Hà Nội luôn trong tôi khi mang theo bao nỗi nhớ, kể cả nhớ lại khu vườn và thứ hương của loài mộc. Ngay cả khi trở về, không còn bên vườn, những đêm nhớ vườn hay nhớ người, trong mơ, hiện lên một cô gái không hề son phấn, da dẻ muôn muốt như da thịt hoa mộc. Người trong mơ bay chập chờn quanh tôi, để tôi cố vươn hai tay ra mà không sao nắm bắt được. Không sao nắm bắt như hương mộc tỏa ra vườn tôi mới sớm sớm hay sau mưa…


Hà Nội đô thị chật chội hôm nay mấy ai có vườn? Bạn có muốn thưởng thức loài hoa ấy không? Hãy ra chợ cây Hoàng Hoa Thám mua một cây mộc nhỏ và trồng trong một chậu lớn đặt trên ban công hay bên cửa sổ có nhiều ánh sáng chiếu vào. Hãy chăm sóc nó với nước tinh khiết tuần tuần và kiên trì chờ đợi. Rồi một ngày nào đó, bạn mở cửa ra, sau cơn mưa, cùng với những tia nắng vàng mong manh chợt tới, bất ngờ bạn sẽ nhận thấy có thứ hương kỳ lạ quấn quýt, quấn quýt dâng đầy chung quanh... Khi ấy nếu có người bạn ở bên bạn, người ta sẽ phải hỏi hương gì thơm thế. Bạn hãy nói rằng, mộc vừa chín đấy bạn ạ! Vâng hoa mộc đang rộ chín sau những đêm mưa.

                                                                                                                Thụ Nguyễn

1 nhận xét:

  1. mình được biết "Cây kiểng có hoa hoàng nguyên green." cos những loại hoa rất đẹp được yêu thích

    Trả lờiXóa