Thứ Sáu, 3 tháng 7, 2015

HOA MỘC MÙA XUÂN

 Hoa mộc, cái tên nghe dung dị, mộc mạc hư vốn của hoa. Hoa mộc nhỏ trắng xinh như chiếc cúc áo, hương hoa mộc phảng phất mà dịu ngọt. Loại hoa không kheo sắc, khoe hương như hoa hồng, hoa ly, cũng không khoe sắc như hoa hải đường. Cụ Nguyễn Du đã mô tả:
“Hải đường lả ngọn đông lân
Giọt sương gieo nặng, cành xuân la đà”.
Còn hoa mộc lặng lẽ, thân thương được trồng trong chậu để dưới hiên bên cửa sổ, người ưu tư ngồi trong cửa sổ nhấp chén trà thơm, mùi hương hoa mộc man mác mà ngát tình quê hương. Hoa mộc sống một đời tinh khiết, không bon chen nơi phồn hoa, không bày đặt trên lọ, trưng trên bàn, cứ lặng lẽ với sự thân quen mộc mạc. Chính vì sự khiêm nhường, tinh khiết đó, hoa mộc được cung tiến nơi miếu mạo, chùa chiền.

Mùa xuân về đi vãn cảnh nơi chùa, trong uy nghiêm của hương khói, trong suy nghĩ, kính cẩn tâm linh, hình bóng hoa mộc đã hiện ra với tất cả lòng thành của phật tử và những người đầu năm ngưỡng mộ cầu may. Cây hoa mộc mảnh mai, hoa tròn xinh, trắng nhỏ, lá như lá chè xanh. Giữa mùa xuân, nhiều hoa đua nở, hoa mộc vẫn dung dị, e ấp nơ nụ khiêm nhường. Đời hoa mộc lặng lẽ, âm thầm và dịu dàng tỏa nhẹ hương thơm. Hoa mộc ở với cây, với cành chung thủy, từ lúc kết nụ, ra hoa đến khi hoa tàn nhị héo cũng âm thàm về với gốc, với cây. Hoa mộc, vốn dung dị nên không đi đâu khỏi cành, khỏi cây, nếu ai đó thương yêu mà lòng lãng mạn ngắt một cành nhỏ cài lên mái tóc thề, thế là hoa có dịp theo nắng, gió hòa vào trời đất. Mùa xuân trên con đường phố, anh thợ làm vườn trồng cây cảnh theo yêu cầu người mua, hoa mộc được đưa lên xe về tầng cao góp sự mát lành, xanh tươi cho những ngôi nhà đang cởi lòng cùng nắng, gió.
Người quê trồng hoa mộc để hưởng thụ thú thanh tao khi chiều xuống, đêm về, mùi thơm hoa mộc lại khêu gợi nỗi niềm quê kiểng. Dù ai đi đâu, xa quê, có dịp trở về thấy hoa xoan tím li ti nở khắp đường làng hay vườn nhà ai cây bưởi xum xuê một màu hoa trắng nhị vàng đang rủ rê hấp dẫn đàn ong, bầy bướm thì hoa mộc vẫn dung dị, khiêm nhường.

Hoa mộc vốn xưa nay cứ là mộc mạc, chưa ai gửi lời gói vào chiếc khăn tay để mùi thơm cho lòng bối rối để rồi nhờ hương thơm nói họ tình yêu. Tôi muốn thả lòng như hoa mộc, dung dị mộc mạc với “hữu xạ tự nhiên hương”, không phải phô trương, khoe mẽ. Sự lặng lẽ âm thầm, hương thơm là sự thanh cao rất đáng kính trọng.
Dù không phải loại cây cao, bóng cả nhưng cứ làm cây nhỏ tỏa hương bên hiên nhà hay nơi đình, chùa, miếu mạo cũng đáng làm cho lòng ta ngưỡng mộ, thân thương.
Mùa xuân, trăm hoa đua nở nhưng nhìn hoa mộc nở, lòng lại miên man câu nói người xưa “mỗi cây, mỗi hoa, mỗi nhà, mỗi cảnh”.

                                                                                                   Tản văn của Văn Song

Không có nhận xét nào:

Đăng nhận xét